Chương 52 : Đêm
Khuya Tĩnh Lặng
Tôi bước nhanh ra cửa,
đúng lúc một đoàn học sinh đi tham quan ùa vào, chắn hết cả hành lang, đến khi
rẽ được đám đông xuống dưới đại sảnh đã không thấy bóng dáng người kia đâu nữa.
Tôi lầm bầm chửi cứ như
gặp ma, người vừa nãy rõ ràng đã gặp ở đâu rồi mà nghĩ mãi không ra, chẳng hiểu
sao, tôi có linh cảm lờ mờ rằng đối phương đến đây vì lô cổ vật Hồ Nam đang trưng
bày.
Đương khi thất thần thì
Ngải Hồng Quân từ đằng sau đi tới, oang oác cái mồm: “Gì thế đại đội trưởng?
Trông thấy ai à? Gì mà như mất hồn ấy. Lần này anh không được nói đi là đi luôn
đâu đấy, đợi tôi tan ca chúng ta cùng đi làm vài chén.”